Trong khi Cố Tú đang miệt mài luyện tập. Trong đại điện của Thanh Huyền thánh địa, tông chủ Quang Tuyết Lam đang ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt ú ám, tâm tình có chút bực bội
"Đã có tin tức gì về Cố Tú chưa?"
"Hồi tông chủ, tạm thời chưa có tin tức."
"Thanh Huyền thành bên kia nói thế nào?"
"Thanh Huyền thành bên kia đã tra rõ qua, trước đó năm ngày, Cố Tu cũng không có tiến vào trong thành."
“Còn các thành trì khác thì sao”
"Trước mắt Thúy Thạch thành cùng Đại Đàm thành, đều đã xác định không có tung tích của Cố Tu."
"Hắn ta tu vi mất hết, bây giờ chỉ là một tên phàm nhân, rời khỏi tông môn có thể đi đâu?" Quan Tuyết Lam nổi giận nói.
Những lời này làm cho một số chấp sự và trưởng lão trong hội trường im lặng. Quan Tuyết Lam có chút bực bội:
"Triều Tịch ở đâu, tình huống bây giờ thế nào?"
"Hứa phong chủ vừa mới truyền tin, Niệm các chủ tuy rằng bị thiên cơ phản phệ, nhưng may mắn được cứu chữa kịp thời, trước mắt dù chưa tỉnh lại, nhưng đã không còn đáng ngại." Trưởng lão bẩm báo có chút do dự:
"Chỉ là..."
"Là sao?"
"Chỉ là Hứa phong chủ vừa truyền lời, sau khi Niệm các chủ hôn mê, vẫn không ngừng gọi tên sư đệ Cố Tu..."
"Hừ!" Quan Tuyết Lan lập tức tức giận vô cùng
Hiện tại, đã năm ngày trôi qua kể từ khi Cố Tu ký khế ước rời bỏ tông môn. Kỳ thật hai ngày trước Quan Tuyết Lan cũng không để trong lòng. Không chỉ bản thân mặc kệ, nàng còn ra lệnh cho đệ tử của mình không được giúp đỡ Cố Tu. Bởi vì theo suy nghĩ của nàng, việc Cố Tu ký khế ước rời bỏ tông môn chỉ là một thủ đoạn để ép buộc nàng nhượng bộ, thật sự không thể nào rời khỏi tông môn. Sau khi chịu đựng nhiều đau khổ ở bên ngoài, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn trở về.
Nhưng... Cố Tu rời đi hai ngày sau, Niệm Triều Tịch đột nhiên xảy ra chuyện. Suýt chút nữa là chết. Hỏi thăm mới biết, đại đệ tử Niệm Triều Tịch thực ra vì tìm kiếm Cố Tu mà tra xét quá nhiều thiên cơ, cuối cùng dẫn phát thiên phạt phản phệ, nếu như không phải tam đệ tử Hứa Uyển Thanh kịp thời trị liệu, sợ là đã bỏ mình.
Lúc này Quan Tuyết Lam mới nhớ ra, đệ tử của nàng đã từ bỏ tông môn và rời đi. Tính toán thời gian, trừng phạt như vậy là đủ rồi, cơ hồ có thể để hắn trở về, đến lúc đó bảo hắn nhận lại tông môn, phế trừ bỏ tông linh ước, lại đem hắn nhốt vào Tư Quá nhai diện bích ba năm, cũng coi như là sự trừng phạt đối với hắn.
Chỉ là... Quan Tuyết Lan không ngờ tới. Tông môn mất hết thời gian ba ngày vẫn không có được tin tức gì cả. Đây là lần đầu tiên trong năm trăm năm Quan Tuyết Lam một lần nữa cảm thấy chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Loại cảm giác này. Rất không ổn! Trái lo phải nghĩ, Quan Tuyết Lam nói:
"Mặc Nhiễm đâu, ta nhớ nó đang ở trong tông môn, mau gọi nó tới đây!" Tần Mặc Nhiễm là đệ tử thứ năm của Quan Tuyết Lam, tu vi tuy không cao, nhưng nàng là trưởng lão phù lục nhất đạo của tông môn, chế tạo phù lục cực kỳ giỏi
Không lâu sau, Tần Mặc Nhiễm mặc một bộ váy màu trắng xám chậm rãi đi tới, đến chỗ ngồi của Quan Tuyết Lam cúi đầu hành lễ cực kỳ chuẩn mực, ôn nhu nói:
“Sư tôn, ngài tìm ta?"
"Ngươi có tin tức gì về Cố Tú không?"
"Cố Tu?" Tần Mặc Nhiễm kinh ngạc
"Đệ tử không có tin tức."
"Thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác, huống hồ đệ tử cùng Cố Tu cũng không có liên hệ, sư tôn ngài nên nên biết điều đó."
Quan Tuyết Lan có chút không tin, nhìn chằm chằm vào Tần Mặc Nhiễm: "Bản tôn nhớ năm đó ngươi ngưỡng mộ nhất là văn tài cùng thư pháp của Cố Tu, còn từng ở bên cạnh hắn một đoạn thời gian rất dài”
"Đó bất quá là năm trăm năm trước đệ tử suy nghĩ còn đơn thuần mà thôi."
Tần Mặc Nhiễm lúc này minh bạch mọi chuyện, lắc đầu thẳng thắn nói: "Sau khi Cố Tu từ cấm địa trở về, người đầy hung sát chi khí, đã không còn tài hoa của năm đó, đệ tử tránh còn không kịp, thế nào lại còn cùng hắn liên hệ?"
"Vậy lúc hắn rời khỏi tông môn, ngươi có từng cho hắn phù lục gì không, tỉ như Liễm Tức Phù, Giả Nhan Phù chẳng hạn?" Quan Tuyết Lam nhíu mày hỏi.
Nàng hoài nghi có người trợ giúp Cố Tu mới có thể tránh thoát khỏi sự truy lùng của nhiều đệ tử như vậy. Tần Mặc Nhiễm lắc đầu:
"Cố Tu về tông ba năm qua, đã từng hủy hoại đệ tử chế phù, đệ tử đối với hắn đã là chán ghét đến tột cùng, thế nào có thể đưa cho hắn phù lục?"
Quan Tuyết Lam chân mày nhíu càng sâu. Tần Mặc Nhiễm không có ra tay trợ giúp. Vậy sẽ là ai?
Tần Mặc Nhiễm hỏi: "Sư tôn lo lắng cho sự an nguy của Cố Tu?"
“Bản tôn làm sao có thể lo lắng cho một kẻ phế nhân đã rời bỏ tông môn?”
Quan Tuyết Lam lắc đầu: "Chỉ là, hắn đã từng là thiên kiêu của tông môn. Hơn nữa, năm trăm năm trước hắn vì tông môn mà tiến vào cấm địa, nếu bây giờ chúng ta bỏ mặc, người trong thiên hạ sẽ nói gì về Thanh Huyền Thánh địa của chúng ta?
Tần Mặc Nhiễm không lên tiếng, chỉ là hơi hơi lắc đầu.
"Ngươi còn có ý kiến gì khác?" Quan Tuyết Lam hiếu kỳ.
" Ý nghĩ của đệ tử quả thực không giống sư tôn."
"Ồ? Nói ta nghe thử?"
"Cố Tu từng là thiên kiêu, nhưng bây giờ đã là phế nhân, tông môn tiêu phí tài nguyên nuôi hắn ba năm đã là hết lòng hết dạ rồi. Về phần năm trăm năm trước Cố Tu tiến vào cấm địa. . ."
Tần Mặc Nhiễm lắc đầu:
"Thứ cho đệ tử nói thẳng, cấm địa kia tuy nói có thể giúp tông môn tranh đoạt phúc nguyên, nhưng phúc nguyên này đến cùng là thứ gì, không ai có thể nói chắc chắn."
"Thật sự mà nói, sự hưng thịnh của tông môn trong năm trăm năm qua đều là nhờ vào sự dẫn dắt của sư tôn và sự nỗ lực của các sư tỷ, về phần cái gọi là phúc nguyên, đệ tử thực ra chưa từng thấy, cho nên gọi Cố Tu là anh hùng của tông môn, thật sự là quá qua loa.”
Cái này. . .
Quan Tuyết Lam chần chờ.
Thực ra đề tài này, kỳ thực từ lúc Cố Tu sau khi trở về, không chỉ một lần có người đề cập qua.
"Vậy ý của ngươi là. . . ?"
"Đệ tử ý tứ kỳ thực chỉ có một cái."
"Là cái gì?" Quan Tuyết Lam hiếu kỳ. Lại thấy Tần Mặc Nhiễm do dự chốc lát, sau đó thong thả nói:
"Họa địa vi lao hai phần cách, đoạn tình tuyệt giao không còn biết!"
"Như vậy có thể hay không quá tuyệt tình?" Quan Tuyết Lam có chút do dự
Tần Mặc Nhiễm lắc đầu: "Cố Tu thiên phú đã phế, đời này lại không còn khả năng tu hành, điều này có nghĩa là hắn cùng chúng ta chung quy là người của hai thế giới, rời khỏi tông môn, tự sinh tự diệt, mới là kết cục của kẻ phàm nhân kia."
"Còn nữa. . ."
"Sư tôn ngài cũng đã nói, Cố Tu dùng bỏ tông linh ước uy hiếp tông môn, cái này vốn là điều tối kỵ của tông môn, đã như vậy thì cứ cho phép hắn rời đi, tông môn vốn là chưa từng nợ hắn điều gì, căn bản không cần phải bận tâm. Hơn nữa, đệ tử cảm thấy Cố Tu e rằng không bao lâu nữa sẽ khẩn cầu trở về."
"Ồ?" Quan Tuyết Lam nhíu mày.
"Cố Tu từ nhỏ lớn lên ở Thanh Huyền thánh địa, bên ngoài không ai thân thích, bây giờ lại trở thành phế nhân, thọ nguyên ngắn ngủi, tông môn có thể nuôi hắn đã là ân tình lớn lao, hắn lần này ra ngoài hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, chắc chắn sẽ nếm đủ mọi thống khổ trên đời, đến lúc chịu không được sẽ tự nghĩ biện pháp khẩn cầu tông môn tha thứ." Tần Mặc Nhiễm phân tích ra.